Ngày thứ hai ở Venice, mình dành thời gian đi tour tham quan các đảo lân cận Venice. Thức dậy lúc 7h 30 sáng, chuẩn bị đồ, 8h mình xách túi ra khỏi phòng. Mình phải có mặt ở bến thuyền gần quảng trường San Macro tầm 9h sáng. Mình chưa định hình và nhớ được hết đường từ hôm qua.
Thử thách đi bộ từ Cannaregio đến San Macro.
Việc lạc đường hai tiếng hôm trước khiến mình có ý định, ngày mai sẽ mua vé water bus. Từ Guile chỗ mình ở đến San Macro để tham gia tour, vé waterbus cho 2km giá 15€. Chân mình mỏi rời, người uể oải, nghĩ đến việc đi bộ là không thể nào nhấc nổi .Thế nào sáng mở mắt, tiếc 30€ mua vé bus khứ hồi, mình lại hăm hở đi bộ. Để xem khả năng nhớ đường của mình đến đâu.
Venice lúc 8h sáng thật tuyệt, mọi thứ nhẹ nhàng, như còn đang ngái ngủ. Hàng quán còn chưa mở cửa hoạt động. Vừa đi vừa dò vừa nhớ đường, may mắn mình đi đến được những chỗ mình có thể đánh dấu. Những gian hàng bán đồ đặc biệt, hay những bức tượng ở trước quảng trường nhỏ. Và mình tin, hôm nay mình không lạc đường.
9h kém 15 mình đã có mặt ở quảng trường San Macro. Hầu như chỉ có một lượng ít khách du lịch có mặt lúc này. Một vài đôi trẻ người Trung Quốc chụp ảnh cưới lúc sớm. Thế nhưng chỉ gần 30 phút sau, mọi ngả đường đổ về San Macro lại nườm nượp. Không hiểu người ở đâu ra mà khủng khiếp thế. Gấp hàng trăm lần cái phố đi bộ Hà Nội vào cuối tuần, lấp kín cả Venice.
9h30 mình lên tàu khởi hành tour tham quan các đảo lân cận. Đây là tour mình mua ở Việt Nam, giá đâu hơn 500k, rẻ hơn cả việc mua vé tàu đi lại hai chiều ở Venice, mà còn có hướng dẫn viên đi cùng.
Link mua vé tour các đảo lân cận Venice trong ngày ở Việt Nam: tại đây
Murano, làng nghề thủy tinh.
Murano không có gì đặc sắc. Khách du lịch được dẫn vào một khu chế tác thuỷ tinh tại chỗ, ngồi xem nghệ nhân làm một hai sản phẩm trong phòng 10-15 phút, sau đó vào khu mua đồ. Đồ ở đây đương nhiên là đắt hơn rất nhiều so với những cửa hàng nhỏ quanh Venice, nhưng có nhiều sản phẩm tinh tế, và giá tinh tế không kém. Mình không ấn tượng Murano nhiều, ngoài việc nghe được tiếng mẹ đẻ ở đây của một nhóm khách du lịch đến từ Việt Nam “tưởng cảnh ở đây như thế nào, hoá ra chỉ có vậy. Quê tao đầy”… Mình nhìn theo, bấm bụng người. Người đàn ông trung niên tầm hơn 40 tuổi, vừa mải mê ngắm cảnh ở Murano, vừa có những suy nghĩ thật hồn nhiên.
Nhưng phải công nhận rằng người đàn ông này nói đúng. Không chỉ Murano, ngay cả Burano lúc sau mình ghé, với cảnh vật bên sông, nhà thờ và nhiều ngôi nhà rất giống quê mình.
Burano, những sắc màu rực rỡ, điểm nổi bật nhất trong các đảo lân cận Venice.
Burano có lẽ là điểm nhấn cho Venice trong một ngày thu se lạnh âm u như hôm đó. Trời trở gió và rét, mọi thứ trở nên xám xịt. Dạo quanh Burano, những căn nhà với ô cửa sổ rực rỡ, những bức tường đủ sắc màu đan xe , mình mải mê chụp ảnh. Burano ít khách du lịch hơn Venice nhiều. Du khách có thể thở, và đi dạo đúng nghĩa. Hơn tất cả, du khách được tận mắt chứng kiến cuộc sống thường nhật của người dân nơi đây, không màu mè, hoa mỹ.
Mình gặp lại người đàn ông Việt Nam trung tuổi ở đây, bắt chuyện làm quen, nhờ anh chụp cho vài kiểu ảnh. Nhóm của anh mới tới Ý được ba ngày, đã tham quan xong Milan, Venice là hành trình tiếp. Anh ngạc nhiên khi thấy mình đi một mình, không đoàn không nhóm nào cả. Mình bảo đi một mình rất tuyệt, anh lắc đầu e dè nói với theo “nhóm anh phải thuê du học sinh bên này dẫn đi, vì không dám đi tham quan riêng lẻ, sợ không tìm được đường về quê mẹ”.
Torcello, khu bảo tồn thiên nhiên.
Điểm cuối là Torcello, một trong những hòn đảo nổi tiếng nhất để tham quan trong đầm phá Venice nhưng nó vẫn còn khá yên bình. Lý do chính để ghé thăm hòn đảo này là chiêm ngưỡng khảm Byzantine ngoạn mục tại Nhà thờ Santa Maria Dell’Assunta có từ thế kỷ 7. Phần lớn hòn đảo là khu bảo tồn thiên nhiên, chỉ có thể đi được trên những con đường đi bộ.
Mình đã chán chụp ảnh, một phần vì thời tiết xấu. Nhưng đến Torcello, mình không thể dừng việc chụp ảnh dạo. Mình bị hút bởi những vị khách có gu ăn mặc phong cách, nhẹ nhàng đi qua trong khung hình mình có sẵn, việc của mình chỉ là chờ và bấm miệt mài.
Torcello đọng lại trong mình nhiều hình ảnh đẹp như những thước phim. Những vườn cây lựu quả sai lúc lỉu, vườn nho thẳng tắp xanh rì. Những người đàn ông lịch lãm, những người phụ nữ thời trang. Hay những đôi vợ chồng già tình cảm với nhau dưới tán cây khiến mình ngỡ ngàng trong giây lát. Giờ chắc có lẽ mình hiểu, vì sao khi nhắc đến Venice hoặc bất kỳ thành phố nào ở Ý, người ta nghĩ đến chữ tình. Bởi mọi thứ hiện hữu một cách tình nhất, tự nhiên nhất, như chính con người của họ nơi đây.
Link các bài viết liên quan: 15 câu hỏi và trả lời hữu ích cho du lịch tự túc tại Venice
Cannaregio, dãy phố già ẩn mình trong lòng Venice cổ