Quá đông người muốn đến Oia, có thể chỉ thăm quan rồi quay lại Fira ngủ cho tiết kiệm. Hoặc chi phí dư giả, thì ngủ đêm lại Oia. Mình thì không dư dả, nhưng vẫn chọn ở Oia, vì cảnh ở đây đẹp. Đấy là mình thấy trên sách báo và review của mọi người như vậy. Mình muốn tận hưởng một đêm ở Oia, với 1 căn airbnb nhìn thẳng ra biển. Không cần đi dạo nhiều, ngồi vắt chân trên hàng rào nhà, ngắm mọi người qua, cũng đủ sướng.
Di chuyển từ trung tâm Fira đến làng Oia.
Vé bus từ Fira đến Oia 1.8€. Những chiếc xe đời mới, 45 chỗ như xe du lịch bên nhà mình. Mình nghĩ đủ 45 khách thì xe đóng cửa. Nhưng không, phụ xe vẫn tiếp tục vẫy khách lên xe. Nhưng mà là đứng, không phải ngồi. Đứng dọc từ cuối xe đến đầu xe, kín thì mới không nhận khách. Mình là hành khách cuối cùng được lọt lên xe, đứng sát bác tài xế. Và màn bán vé thì hệt như hồi mình đi buýt đi học lúc còn sinh viên.
Người phụ xe chừng gần 50 tuổi, sực nức mùi nước hoa lẫn mùi thuốc lá. Một hình xăm trên cánh tay, suýt xáo đến từng người, xin 1.8€ và xé vé. Xen lỏi từng ngách trên xe, đừng hi vọng ai thoát.
Chiếc xe qua những đoạn đèo cua tay áo, người chật như nêm cối, mình được phen nghiêng ngả. Bám víu vào bất kỳ thứ gì xung quanh, bởi mình có thể bị phi thẳng đến chỗ cửa kính trước mắt bác tài. Những khúc cua ngoằn ngoèo, những dãy núi hình thành từ dung nham núi lửa. Cây cối hoang xơ, cháy nắng. Những dãy nhà sơn trắng mọc lưa thưa trên sườn núi. Cảnh vật hai bên đường đi đến Oia chỉ có vậy. Biển hôm đó lại không xanh, do trời nhiều mây và gió. Đến Santorini mùa thu đúng là hên xui thật.
Nắng và gió khiến mặt mình bắt đầu hanh, nứt toạc, da khô, môi khô. Mà mình không chuẩn bị bất kỳ loại dưỡng da nào đi cả. Hành lý chỉ có một vali xách tay. Thôi đành, xấu đẹp gì thì ráng chịu, một nửa chặng đường đã qua.
Những người đàn ông làm dịch vụ đưa đón khách ở làng Oia.
Người đón mình đến căn Airbnb không phải chủ nhà. Bà chủ Maria xinh đẹp chỉ xuất hiện vài phút, chào hỏi mình rồi đi. Người đàn ông giúp mình kéo vali, dẫn đến tận nhà. Hướng dẫn sử dụng từng thiết bị tận tình, hẹn cụ thể giờ giấc mai đón sớm. Ban đầu tưởng là chồng Marie, sau mình mới biết, đó là người chuyên đón đưa trên đảo.
Leo bộ trên những bậc thang đá ở Oia, bạn sẽ gặp vô số những người đàn ông như thế. Cao to, đeo kính, có hình xăm, mùi nước hoa kèm thuốc lá quẩn quanh. Quần sóc bò, áo phông, giày thể thao. Liên mồm “sorry madam, sorry sir”, vội vã kéo hay ôm những chiếc vali lớn nhỏ. Thoạt tưởng lịch sự khi nghe thấy sorry. Nhưng chứng kiến tận mắt, thì bạn sẽ hiểu cảm giác, sorry lúc ấy như thế nào. “ nhanh tránh ra cho bố mày đi, không vướng víu, va vấp đừng trách”. Khách du lịch ở Oia không ai chen lấn, trừ những người đàn ông luôn miệng “say sorry” ở Oia.
Quang cảnh làng Oia.
Nhận phòng xong xuôi, mình vội đi tắm gội, sấy tóc, chuẩn bị bộ cánh đã nghĩ trước dành riêng cho Oia, lao ra phố nhằm kiếm cái ảnh sống ảo, cho bằng bạn bằng bè, như khách du lịch tới đây. Chỗ mình ở rất tiện, đi bộ vài bậc thang, là đến được hầu hết các chỗ có thể chụp ảnh đẹp ở Oia mà người ta chụp ảnh quảng cáo đầy trên mạng.
Trời trở gió và nhiều mây, tóc mới gội chưa kịp khô, quần ống xớ quấn, mọi thứ cứ tung toé trong một buổi chiều gió lộng. Nhờ vả miệt mài mọi người xung quanh, mình cũng có được một vài bức ảnh ưng ý.
Tâm trạng phấn chấn lên khá nhiều, suy nghĩ về Oia Santorini cũng lạc quan hơn. Oia đẹp, chính xác là đẹp, chỉ ồn ào náo nhiệt đến tầm 8h tối. Khi khách du lịch rút gần hết về các làng lân cận xung quanh, 9h tối, Oia buồn hắt hiu. Lạnh, kèm chút mưa. Chỉ có những ánh đèn từ ban công các khu nhà bật sáng. Lác đác người qua lại, Oia như chìm vào thế giới riêng…
Link bài viết liên quan: Fira, ngồi làng bình dân trên đảo Santorini