Danh mục
CHÂU ÂU / Điểm đến / Turkey (Thổ Nhĩ Kỳ)

Istanbul và cú lừa khi vừa chạm ngõ sân bay.

Hình ảnh nhà thờ hồi giáo tại Istanbul chụp trên đường ra sân bay

Nếu để chọn một vài từ để miêu tả về Istanbul, có lẽ mình sẽ nói như này “ Istanbul, chuyện về những chiếc đèn và những chàng nhóc gian manh”. Đó là những thứ để lại ấn tượng mạnh nhất với mình. Hôm ấy là một ngày dài di chuyển. 9h sáng còn ở Venice, 12h giờ trưa đã có mặt ở Paris và 21h tối thì đặt chân xuống sân bay Istanbul Thổ Nhĩ Kỳ. Vì lịch trình Thổ Nhĩ Kỳ phát sinh khi vé máy bay đã book xong, nên mình có cơ hội đi qua đi lại sân bay ở Paris vài chập. Nếu không, từ Venice mình có thể bay thẳng sang Istanbul với chuyến bay chừng 3 giờ đồng hồ.

Cú lừa ngay khi vừa hạ cánh xuống sân bay Istanbul.

Mình luôn cảnh giác phòng hờ với Istanbul, sau khi đến Hy Lạp. Mình đoán, mọi thứ sẽ na ná nhau. Chuyến bay đến muộn. Tìm kiếm phương tiện công cộng thấy  khá lâu. Phải đi bộ những chặng dài để nối điểm mới về tới khách sạn. Phương án tối ưu là khách sạn đón đưa. Dù đắt nhưng an toàn, nhất là thân gái một mình đêm tối.

Ra đến sảnh mình đứng đúng chỗ họ hẹn, biển có chữ T màu đỏ, không thấy có ai cầm bảng tên mình. Một thanh niên gọi mình, yêu cầu đứng vào trong chờ xe một chút. Không mảy may, mình đi vào trong. Vài ba thanh niên như mình cũng đang đứng chờ xe.

Mánh khóe của những chàng nhóc gian manh đẹp trai.

Thằng nhóc vừa gọi mình vào trong thì thầm. “Mày có sim kết nối wifi chưa, tao có đấy, giá rẻ hơn ở sân bay nhiều, mua không?”. “ Giá bao nhiêu”. Mình hỏi. “35€”. “ Sao đắt thế”. Cò kè một hồi, thằng ranh nháy mắt một cái rất điệu nghệ, “giá cuối 12€, 8G, chờ chút lát tao đưa sim”. 

Mình có kiểm tra sim ở nhà, giá gần 700k, đắt ngang sim Châu Âu, nên cũng chột dạ với giá sim này. Chờ vài phút, thấy nhóc bắt đầu lại ra làm giá với một chàng trai khác. Không quên đưa ánh mắt nháy mình, “giá tao báo mày, bí mật nha, đừng tiết lộ”.

Vậy là màn kịch bắt đầu tiếp diễn. Chàng trai trẻ chuyện trò, khảo sát việc mua sim từ vài người xung quanh. Lát sau bỏ đi, không chờ xe đón nữa. Mình bắt đầu sốt ruột, “ bao giờ xe đón tao?”

“Tao vừa liên lạc khách sạn, họ quên báo đón mày”.

Thằng ranh đưa một bảng danh sách đón khách. Không thấy tên mình.

Mình hỏi thằng ranh vừa nãy, “bán sim không? đưa tao, 12€”, nó nháy mắt, “tao đùa đấy, làm gì có sim mà bán”. Tiên nhân nó, như trò đùa.

“Bọn tao sẽ đưa mày về, đúng như giá khách sạn báo, đi theo thằng kia nhé”. Lại một thằng nhóc chỉ chừng 23-25 tuổi, cao, đẹp trai, mắt nhấp nháy.

“Chờ tao vài phút tao mua cái sim?” Mình có ý vậy.

“Thôi đừng mua ở sân bay, đắt lắm, về thành phố mà mua”. “Không được, tao cần, chờ vài phút đi”.

Mấy người đi cùng có vẻ bực bội. Mình kệ, phải có sim đã. Bởi lo xa, không check được đường, nó trở đi đường nào, có giời mới biết.

Pha lộn ngược dòng tỉnh táo của gái già U40.

Chấp nhận mua cái sim giá 30€, mình liên lạc ngay về khách sạn. Một thôi một hồi, khách sạn hỏi tên gì, đọc tên mà họ cứ lớ nga lớ ngớ. Điên quá.

Mình đã theo thằng nhóc xuống tầng hầm sân bay để chuẩn bị ra xe, gọi điện lại khách sạn thêm lần nữa, “có ai đón tao không, Chu Thi Bang Giang”, khách sạn vẫn lớ ngớ, “đọc đúng tên đi, không phải Chu”.

Mình quyết định lộn lên sảnh đón, quay sang thằng nhãi đang đưa đi mình. “Tao không đi với mày, tao quay lại bên trên đây. Người ta đang chờ tao”. Ném ánh mắt sắc lẹm vào thằng nhóc. Nó hiểu vấn đề, không nói gì, đi thẳng.

Kiểu làm ăn ranh ma, lừa lọc, vừa chớm từ cửa ngõ sân bay, Istanbul mất điểm rồi. Mặc dù mình đọc được nhiều cảnh báo từ trước.

Quay lại sảnh đến, đứng ở quán Cafe, nơi khách sạn dặn. Nếu không có ai cầm biển tên, cứ chờ đó, sẽ có người tìm. Liên lạc lại với khách sạn lần chót, thì ra họ gọi mình là Thi Bang Giang, không phải Chu. Thêm vài phút nữa, một người cầm bảng tên, đúng tên mình tiến đến. Khách sạn không quên, chỉ là họ đứng khuất, hoặc lúc mình ra sảnh, họ chưa đến.

Chiếc xe đưa mình về khách sạn ở Istanbul là dạng xe dịch vụ, luôn túc trực sân bay chờ khách. Khách sạn chỉ báo thông tin, người trên đó sẽ đón, đưa ra xe rồi lộn lại sảnh đón khách khác.

Đêm đầu ngon giấc ở Istanbul.

Gần 23h, mình mới được nhận phòng. Không còn sức để làm gì, tắm nhanh rồi lên giường ngủ.

Sau hàng chục ngày lang bạt, mình mới có bữa ngủ nướng, thức giấc lúc 8h hôm sau. Istanbul mưa lạnh, đúng kiểu thời tiết ẩm ương mùa thu Châu Âu. Chẳng có ý định thăm quan Istanbul, mình nằm cả ngày trong phòng khách sạn cũng được.

11h trưa, mưa vẫn như trút nước. Không lẽ cứ nằm mãi. Phải kiếm chút gì ăn chứ. Thay quần áo, xỏ giày, cầm ô, mở điện thoại mò đường đi.  Đã chọn được vài địa điểm sẽ ghé trong ngày.

Còn vài điểm ở Istanbul mình chưa ghé,  về nhà tìm hiểu lại thông tin vẫn thấy tiếc. Tham quan cây cầu nối hai bờ Á Âu , và tour đi tàu cruise tham quan Istanbul. Chắc phải dành cho một dịp khác, nếu có thể trở lại nơi đây. Với chút kinh nghiệm đã dắt lưng, hy vọng sẽ chẳng còn ” những thằng nhóc gian manh ” trêu chọc, hay lừa gạt mình, ngay từ cửa ngõ sân bay nữa…

Kể lại vài chi tiết thú vị vậy, để mọi người đọc và thêm cảm nhận thêm về Istanbul. Bỏ qua những chi tiết không đáng có, Istanbul hiện nay bắt đầu là một điểm đến mới, thu hút du khách Việt. Không phải ngại ngần, bạn cứ đến và trải nghiệm. Khi ra về, sẽ có vô số những kỷ niệm đáng nhớ. Một vùng đất với bề dầy lịch sử đáng tìm hiểu, tham quan…

Link bài viết liên quan : Khu chợ Grand Bazaar nức tiếng dành cho khách du lịch

 



0 0 vote
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments